“Anh uống trà à?” “Không, anh không thích trà. Nhưng… lần này là ngoại lệ.”

Tôi nhớ mãi câu nói đó, khi một khách hàng quay lại mua trà lần thứ ba.
Anh ấy không phải người yêu trà, cũng không biết phân biệt trà ô long với trà xanh. Nhưng anh nói một điều khiến tôi không quên:

“Lần đầu là tôi mua tặng. Người nhận cảm ơn bằng một tin nhắn rất chân thành. Lần thứ hai, tôi mua cho bố tôi – ông nói trà này làm ông dễ ngủ. Và lần này… tôi mua vì tôi nghĩ mình cần bắt đầu biết sống chậm lại.”

Tôi không hỏi thêm. Chỉ gói trà và gửi đi.

Vài ngày sau, anh nhắn:

“Cảm ơn bạn. Cái trà bạn chọn… không khiến tôi yêu trà, nhưng khiến tôi muốn uống một tách mỗi tối – không vì vị, mà vì cái cảm giác mình được lắng lại.

Tôi không biết bạn thế nào, nhưng với tôi – đó là mục tiêu lớn nhất của việc bán trà: không phải để người ta mê trà, mà để họ chạm lại chính mình trong lúc uống.


Bài viết cùng chuyên mục