— Chuyện của một người từng sống rất nhanh —

Có một giai đoạn, tôi cảm giác mình luôn chạy sau mọi thứ: sau tin nhắn chưa trả lời, sau những cuộc họp dồn dập, sau những lời hứa chưa kịp thực hiện. Càng sống, tôi càng thấy thời gian như co rút lại, không đủ để thở chứ đừng nói đến nghỉ.

Buổi sáng, tôi ăn nhanh cho xong. Trưa thì vừa ăn vừa lướt điện thoại. Tối đến, tôi mệt, nhưng chẳng ngủ ngon – đầu vẫn quay với đủ thứ chưa làm.

Tôi từng nghĩ, đó là bình thường. Ai cũng thế cả. Nhưng rồi có một lần, tôi ngồi ăn với ba mẹ mà không nhớ nổi lần cuối cùng chúng tôi ngồi cùng nhau là khi nào. Tôi về thăm, nhưng tâm trí vẫn ở đâu đó rất xa.

Lần đó, mẹ rót cho tôi một chén trà.

“Uống đi con, cho chậm lại một chút.”

Câu nói rất nhẹ, nhưng tôi nhớ mãi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu uống trà mỗi tối. Không phải vì cần vị trà. Mà vì muốn giữ lại khoảnh khắc tôi thực sự ngồi xuốngkhông làm gì, chỉ hiện diện.

Tôi dần quen với việc chờ nước sôi, pha ấm, rót chén. Có lẽ nhờ đó, tôi cũng học lại cách chờ đợi – cách sống chậm. Mỗi lần ngửi hương trà lan ra, tôi thấy mình trở về một phần nào đó rất thật. Không gồng, không cố.

Và khi bắt đầu chọn trà, tôi tìm một loại trà không khiến mình thao thức. Không quá mạnh, không quá nhẹ, không màu mè – chỉ cần đúng là trà thật, hương thật. Vậy là tôi chọn Oolong – và tôi bắt đầu hiểu: có những thứ không cần nói nhiều, chỉ cần cảm được là đủ.

Tôi không phải người bán hàng giỏi. Nhưng tôi nghĩ, ai cũng nên có một góc nhỏ trong nhà để uống trà. Không cần trà đắt. Chỉ cần thứ trà khiến lòng bạn yên lại một chút, thì đáng để chọn.

Nếu bạn đang sống quá nhanh, hãy thử sống chậm. Không cần thay đổi điều gì lớn lao. Chỉ cần... một tách trà.


Bài viết cùng chuyên mục